Với những người đã từng sa chân vào vũng lầy Ma Túy, có người thì chỉ thử cho biết rồi lướt qua, có người thì lún sâu tới mức kéo cả cuộc đời họ xuống theo. Nhưng cũng có những người may mắn vớ được 1 cành cây, ngoi lên và thoát ra. Trong câu chuyện tôi sắp chia sẻ, tôi chính là người may mắn đó, tình yêu của gia đình chính là “cành cây” đã cứu tôi.
Tôi đã trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời mình, đó là khoảng thời gian đã nhấn chìm tâm trí của tôi vào trong vũng lầy Ma Túy. Tôi đã ở trong vũng lầy đó khá lâu, có thể là 6, hay 7 năm gì đó. Thú thật thì tôi chẳng nhớ và cũng chẳng muốn nhớ, vì những kí ức đó chẳng có gì là tốt đẹp cả. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày tôi đã lấy hết can đảm để nói với mẹ và vợ là “tôi muốn đi cai nghiện”, đó là ngày 20 tháng 8 năm 2017, ngày sinh nhật lần thứ 2 của con gái tôi.
(Ảnh do NVCC)
Nước mắt của mẹ và vợ tôi đã rơi rất nhiều vào ngày hôm đó, những giọt nước mắt hạnh phúc, hy vọng, kèm theo là cả một bầu trời lo lắng và những giọt nước mắt đó tiếp thêm động lực cho tôi.
Trưa hôm đó tôi cùng mẹ và vợ đến Trung Tâm Tư vấn Cai Nghiện, mẹ tôi lúc đó đã lung lay, mẹ nói muốn đưa tôi về, bữa khác hãy đi. Đó là lúc tôi nhận ra tình yêu của mẹ dành cho tôi rất nhiều, mẹ không muốn xa tôi, mẹ sợ tôi phải chịu thiệt thòi, cực khổ, thiếu thốn, ở môi trường mới. Nhưng tôi vẫn quyết định ở lại, vì đó là cách tốt nhất để đáp lại tình yêu và niềm tin của mẹ và vợ dành cho mình.
Những ngày đầu tiên khi bước vào quá trình cai nghiện ma túy. Tôi đã khóc như 1 đứa con nít trong phòng cắt cơn. Tôi khóc vì hối hận, khóc vì nhớ mẹ, nhớ vợ và nhớ đứa con gái nhỏ vừa bước sang tuổi thứ 2. Tôi tự dày vò mình bằng nước mắt, bằng những lời tự trách và bằng những cái tát tôi tự tát vào mặt mình. Những ngày tiếp theo tôi khóc đến ngất xỉu, rồi tỉnh dậy lại đập đầu vào tường, rồi lại ôm hình đứa con gái và khóc. Tôi cũng quậy phá, gây rối, không phải vì tôi lên cơn, vì ngày tôi vào cai, kết quả thử nước tiểu của tôi là âm tính, tức là tôi đã không sử dụng trong những ngày trước khi vào, tôi kiếm chuyện để được gia đình đón về, đúng vậy tôi đã yếu lòng, đã có ý định bỏ cuộc. Nhưng điều bất ngờ nhất là tôi không bị bảo vệ lao vào đánh đập, chích điện như mình tưởng tượng, mà tôi nhận lại được những lời khuyên chân thành, những lời động viên nhẹ nhàng từ những nhân viên của Trung Tâm, và tôi lại 1 lần may mắn nữa được nhận thêm 1 “cành cây”.
Thời gian tiếp theo tôi đã làm quen được với môi trường mới, khi tôi đã hoàn thành thời gian cắt cơn và được chuyển lên khu Lưu Bệnh, tôi đã ở đó trong 5 tháng, và trong 5 tháng đó, tôi đã nhận được thêm rất nhiều “cành cây”.
(Ảnh nguồn: internet)
Tôi được tham gia những buổi sinh hoạt tập thể, được chia sẻ và những lờichia sẻ đó được đón nhận bằng sự đồng cảm. Tôi chưa từng bị xem là những “thằng nghiện”, các anh chị đối xử với tôi như người thân, cho tôi cảm giác bình yên, an toàn, ấm áp, cảm giác rất quen thuộc, đó là Gia Đình.
Sau khi hoàn thành 5 tháng cai nghiện tự nguyện, tôi đã được trở về nhà chuẩn bị đón Tết và đối với tôi đó có lẽ là cái Tết đẹp nhất cuộc đời mình. Ngay sau Tết, tôi đã liên hệ tìm việc làm và đến hôm nay đã 2 năm trôi qua, tôi vẫn giữ sạch mình, hiện tại tôi đang có 1 công việc ổn
định và tôi đang là người đàn ông trụ cột trong gia đình. Công việc của tôi khá áp lực và cũng có những ngày tôi rất mệt mỏi. Tuy vậy tôi đã giữ được tâm trí sạch sẽ và đổi được nụ cười trên môi của gia đình, có được hạnh phúc từ Gia Đình, Vinh Quang từ Lao Động. Và còn nữa, vợ chồng tôi đang chuẩn bị đón thêm 1 cô công chúa nhỏ thứ 2.
(Ảnh nguồn: Internet)
Thật ra, không có ai sinh ra đã có được 1 cuộc đời hoàn hảo, mà cái chính là cách chúng ta đón nhận và vận hành nó như thế nào. Tôi cảm thấy mình may mắn không phải vì nhận được những lợi ích cho bản thân, cảm thấy may mắn vì đã ngừng việc đổ lỗi cho những sai lầm của mình, cảm thấy may mắn vì đã đối diện với mặt tối của cuộc đời mình, chiến thắng nó, cảm thấy may mắn khi đã không bỏ cuộc khi khó khăn đến với mình, cảm thấy rất may mắn, khi có gia đình luôn ở sau lưng, ý chí luôn sát cánh. Các bạn cũng có thể cảm thấy may mắn như tôi, nếu các bạn ngừng đổ lỗi, đối diện với mặt tối của các bạn, dùng ý chí làm vũ khí và chiến thắng nó.
Các bạn sẽ nhận ra, khi các bạn làm điều đó, các bạn đã tự tạo ra may mắn cho bản thân mình. Đừng từ bỏ cuộc đời của mình dễ dàng như vậy.
Đó là câu chuyện về cuộc đời tôi bước ra từ bóng tối, còn câu chuyện của các bạn thì sao? Đừng để câu chuyện của mình kết thúc bằng bi kịch, hay tệ hơn là bạn không thể tự viết lên đoạn kết cho nó. Tôi đã rút ra được 1 chân lí cho cuộc đời mình, nó có lẽ khá thô kệch, nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ với các bạn, với những ai đã, đang và có thể sẽ sa vào vũng lầy Ma Túy “Hãy lao động chân chính cứ để đổ mồ hôi, bẩn đôi tay, nhưng là một con người có ích cho gia đình và xã hội ”.
Tự truyện ngắn: Huỳnh Công Thiên Ân